Dường như chúng tôi không thể tìm thấy những gì bạn đang tìm kiếm. Có lẽ tìm kiếm có thể giúp ích.
Hướng Dẫn
Sáng sớm, mặt trời chưa kịp hé rạng, tiếng chim đã ríu rít bên hiên nhà. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm rung rinh tán lá bàng trước sân, rơi xuống vài chiếc lá vàng cuối mùa. Bà cụ Hòa lật đật mở cửa, tay cầm chiếc chổi tre cũ kỹ, bắt đầu quét từng nhành rác nhỏ vương lại từ hôm qua. Mỗi động tác của bà như một nghi thức quen thuộc, không vội vàng, không lơ đãng. Cái dáng lom khom, cái bóng đổ dài trong nắng mai, tất cả tạo nên một hình ảnh thanh bình, giản dị đến lạ thường. Cách đó không xa, ở thị trấn bên kia ngọn đồi, một cậu bé đang cặm cụi cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên mặt bàn học. Cậu tên là Nam, 11 tuổi, sống với mẹ và em gái trong một căn nhà nhỏ ven đường tàu. Những bản vẽ của Nam lúc nào cũng đầy những ước mơ — có khi là phi thuyền, có khi là thành phố nổi giữa biển, cũng có khi là căn nhà trên sao Hỏa. Dù giấy không đủ, bút thường hết mực, cậu vẫn vẽ không ngừng, như thể nếu dừng lại, ước mơ sẽ bay đi mất.
Ở một chiều không gian khác, giữa lòng thành phố tấp nập, cô nhân viên văn phòng tên Linh đang gõ máy tính lạch cạch. Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt, Linh lặng lẽ hoàn thành báo cáo quý mà không một lời phàn nàn. Ngoài cửa kính tầng 15, xe cộ như dòng sông ánh sáng trôi chầm chậm dưới trời đêm. Cô ước gì mình có thể tạm thời tắt đi những lo toan, giống như khi còn nhỏ, chỉ cần vẽ vài nét là có thể bước vào một thế giới khác.
Thế giới luôn vận động, thời gian không ngừng chảy trôi, cuốn theo bao nhiêu số phận và câu chuyện chưa kể. Trong một quán cà phê nhỏ ở góc phố, ông chủ quán – một người từng là nhiếp ảnh gia – đang lau sạch ống kính chiếc máy ảnh cũ của mình. Ông từng đi nhiều nơi, chụp nhiều người, nhưng giờ đây chỉ thích ngồi yên ở quán, quan sát dòng người qua lại và chụp lại khoảnh khắc đời thường. Ông nói, “Ảnh đẹp không cần phải cầu kỳ, chỉ cần thật.”